Trước ngày bắt đầu năm học lớp 11, tôi đã có một cuộc trò chuyện cùng bố mẹ mình. Nội dung cuộc hội thoại ấy, đến bây giờ, vẫn rõ từng chữ như vừa mới nghe hôm qua đây…
Hết sức nghiêm túc, mẹ bảo tôi rằng, lớp 11 là năm chính thức bắt đầu chuẩn bị một cuộc hành trình mới – cuộc hành trình quyết định toàn bộ cuộc đời tôi về sau.
Trong vòng hai năm tới, tôi sẽ hoàn thành trung học phổ thông, đăng ký vào trường đại học trong mơ và bắt đầu trở thành một sinh viên thực thụ. Lúc này, có lẽ tôi đã phần nào trở thành người lớn – tự lập, xa gia đình, bước vào xã hội.
Mẹ tiếp tục: “Con sẽ có 4 năm để hoàn thành bậc đại học, 4 năm hoàn toàn khác biệt so với cuộc sống hiện tại: những chuyến đi, những câu chuyện, những bài học từ khắp nơi trên thế giới. Con sẽ có 5 năm tiếp theo để gầy dựng cho mình một sự nghiệp khá, với mức thu nhập ổn định. Có thể lắm, con sẽ trở thành một trong những nhân viên ưu tú của các tập đoàn hàng đầu thế giới hoặc vui thú làm công việc mình ưa thích ở bất cứ đâu. Bây giờ, con chính thức trở thành người lớn.
Khoảng thời gian này, có lẽ con sẽ có một vài cô bạn gái đồng hành cùng mình và chỉ một trong số đó trở thành vợ của con. Vài năm sau, con mua một căn nhà, sống một cuộc sống bình yên và vui vẻ. Mẹ biết, cuộc sống của con, trong vòng mười năm tới, sẽ đẹp như tranh vẽ nếu con tiếp tục bước đi trên con đường như hiện tại. Con ngoài 30, một căn nhà nhỏ, một sự nghiệp vững vàng, một người vợ luôn bên cạnh và rất có thể, mẹ sẽ được bế cháu nội trên tay, mười năm tới! Mẹ dám chắc như vậy”.
Tôi trầm ngâm lắng nghe. Không gian im ắng đến mức tôi có thể nghe rõ nhịp thở của mình. Cứ như vậy, cho đến lúc bố tôi lên tiếng: “Mẹ con nói rất đúng, nhưng bố hoàn toàn nghĩ theo hướng ngược lại. Cuộc đời của mỗi người giống như một trò chơi vậy, tuỳ vào người chơi, cách chơi, đích đến sẽ gần hay xa, nhanh hay chậm, qua được nhiều thử thách hay ít.”
Đan hai bàn tay vào nhau trên mặt bàn, tôi nghe bố chia sẻ:
“Bố biết những người tốt nghiệp Cao đẳng/Đại học năm 21 tuổi và họ không kiếm được việc làm cho đến năm 27 tuổi, tức là có 6 “năm trống” ở khoảng giữa.
Bố biết, có những người không hề đặt chân vào giảng đường, nhưng họ biết mình thực sự muốn làm gì khi chỉ mới 18 tuổi. Có những người học xong đại học, tìm được một công việc khá, tài chính ổn định, nhưng họ lại không hề thích công việc họ làm hằng ngày đó. Những người khác dùng một vài năm tuổi trẻ của mình để chu du khắp chốn, kiếm sống bằng đủ thứ nghề để tìm ra điều mà bản thân thực sự muốn làm, rất đáng ngưỡng mộ!
Bố biết những người biết chắc chắn bản thân muốn làm gì khi mới 16, nhưng đến năm 26, họ thay đổi suy nghĩ đó hoàn toàn, thậm chí là ngược lại.
Bố biết những ông bố, bà mẹ đơn thân, và cũng có những cặp đôi đã kết hôn nhưng lại chờ 8 năm, 10 năm mới sinh đứa con đầu lòng.”
“Con trai”, bố mỉm cười, “Tóm gọn lại, ý của bố là, ở mỗi cuộc đời của mỗi cá thể khác nhau, các sự kiện quan trọng trong đời sẽ diễn ra ở những khoảng thời gian khác nhau – khoảng thời gian được đo bằng chiếc “đồng hồ” của riêng người đó. Thi thoảng, con có thể nhìn vào những người bạn thân thiết một thời của mình và thấy rõ họ đang “dẫn trước” con một khoảng xa trong cuộc sống, hoặc một số khác có vẻ vẫn đang “ở sau” con. Nhưng không, cách sự việc diễn ra sẽ tương thích với “vận tốc” trong chiếc đồng hồ cuộc đời của riêng họ. Họ có chiếc đồng hồ với vận tốc chạy của riêng họ và con cũng vậy! Hãy nhẫn nại, con trai ạ.
Năm 25 tuổi, Mark Cuban làm bartender trong một quán bar ở Dallas. Ông ta mất đến 7 năm để khám phá ra tác phẩm để đời của J.K.Rowling – Harry Potter và tiến hành xuất bản nó.
Ortega lần đầu giới thiệu thương hiệu thời trang nổi tiếng bậc nhất thế giới – Zara – vào năm 39 tuổi. Jack Ma thì bắt đầu mạng mua sắm Alibaba của mình khi ông 35 tuổi. Morgan Freeman có được sự đột phá trong cuộc đời mình ở tuổi 52, trong khi Steve Carell làm được điều này khi mới 40 tuổi.
Con có thể chưa lấy vợ năm 30 tuổi, nhưng bản thân vẫn luôn cảm thấy thoải mái và hạnh phúc. Lập gia đình ở tuổi 35 đâu phải điều bất khả. Và nếu sau 40 tuổi con mới đủ tiền mua một căn nhà, thì điều đó vẫn rất tuyệt. Vậy nên, đừng để bất kỳ ai khiến con trở nên vội vàng hấp tấp trong cuộc sống, khi con đặt bản thân vào chiếc “đồng hồ” của họ, với vận tốc của họ.
Câu nói nổi tiếng nhất của Einstein: “Không phải thứ gì hiện hữu cũng đáng để lưu tâm. Và không phải thứ gì đáng lưu tâm cũng đều hiện hữu”. Hãy sống một cuộc sống có ý nghĩa, có mục đích sống rõ ràng của riêng mình và học cách biến những mục đích ấy trở nên khác biệt với cuộc sống của những kẻ khác. Đó mới là thành công đích thực của cuộc đời.
Ai cũng muốn sống một cuộc đời vô tư, hạnh phúc và dễ dàng, tìm được người mình dành trọn tình yêu, những giờ phút ái ân mặn nồng, một mối quan hệ bền chặt, sở hữu vẻ ngoài hấp dẫn, kiếm được nhiều tiền, được mọi người tôn trọng,… Hãy nhẫn nại, hãy vững bước để tìm ra điều mình thực sự muốn làm, đừng để dòng xoáy thời gian của những người bên cạnh đe doạ, cũng đừng nhìn xuống những người ở sau mà tự mãn với bản thân. Thành công đích thực, hạnh phúc đích thực, chắc chắn, sẽ được đánh đổi xứng đáng bằng một quá trình phấn đấu không ngừng.