Trong hơn sáu thập kỷ, James Bond không chỉ là biểu tượng của thế giới điệp viên mà còn là tổng đại sứ cho một trong những di sản thú vị nhất của điện ảnh: những chiếc xe hơi huyền thoại. Từ Aston Martin DB5 cho đến những mẫu concept tiên phong, mỗi “cỗ máy” xuất hiện trong phim đều trở thành một nhân vật độc lập, mang cá tính riêng và góp phần tạo nên ngôn ngữ hình ảnh của 007. Giữa hành trình đó, cái tên Chris Corbould – giám sát hiệu ứng đặc biệt từng đoạt Oscar – là người giữ vai trò đặt nền móng cho những phân cảnh Bond “chạy, trốn, chiến đấu và tỏa sáng” qua từng thước phim.
Khi Assouline ra mắt ấn phẩm James Bond Cars, cuốn thứ ba trong bộ trilogy về 007, Corbould chính là người đứng sau phần tuyển chọn và diễn giải những hình ảnh lần đầu được công bố: hơn 300 bức ảnh hậu trường, bản vẽ kỹ thuật, thiết kế gốc được lưu trữ trong kho tàng của EON Productions. Với một người đã gắn bó 34 năm cùng thương hiệu điện ảnh danh giá, làm việc với bốn thế hệ siêu điệp viên và tham gia 15 bộ phim, câu chuyện của ông vừa giàu trải nghiệm kỹ thuật, vừa có chất giãi bày đầy chân tình, đúng theo tinh thần một người đứng trong bóng tối nhưng góp phần làm nên ánh hào quang đặc trưng của 007.

Corbould luôn nói rằng Bond là “giấc mơ” của những người làm hiệu ứng thực tế, bởi các cảnh rượt đuổi không chỉ đòi hỏi kỹ thuật mà còn cần trí tưởng tượng táo bạo. Ở Die Another Day, khi kịch bản yêu cầu những màn đối đầu trên băng giữa Aston Martin và Jaguar, ê-kíp buộc phải tự phát triển hệ thống dẫn động bốn bánh – thứ mà bản thương mại của các mẫu xe này không hề có. Họ xây dựng toàn bộ cấu trúc bên dưới từ con số 0. Với Corbould, đó là khoảnh khắc “không thể tuyệt hơn” của nghề.

Nhưng đằng sau tiếng gầm động cơ và những cảnh bùng nổ, các siêu xe của Bond còn mang sức nặng biểu tượng. DB5 – chiếc xe gắn với hình ảnh 007 từ thập niên 1960 – được ông xem như “một nhân vật độc lập”. Đã từng có cuộc tranh luận gay gắt trên trường quay Skyfall: liệu chiếc xe nên bị phá hủy hay không. Với nhiều người, “giết” đi chiếc DB5 chẳng khác nào giết một phần linh hồn của Bond. Cuối cùng, chiếc xe vẫn nổ tung, nhưng may thay khán giả lại thấy nó được tái sinh trong Spectre.

Không phải lúc nào hiệu ứng cũng được đẩy đến cực hạn. Ở No Time To Die, đội ngũ đã nghĩ ra hàng loạt vũ khí mới cho DB5 từ drone ẩn sau biển số đến những màn trốn chạy táo bạo. Nhưng khi cảnh phim giữa Bond và Madeleine trở nên quá đỗi cảm xúc, họ đã quyết định tiết chế. Chiếc có thể hoành tráng, nhưng nó không nên làm lu mờ trái tim của toàn bộ câu chuyện.
Trong danh sách những mẫu xe để lại dấu ấn sâu đậm với Corbould, Aston Martin V8 Vantage xuất hiện trong The Living Daylights luôn giữ vị trí đặc biệt. Ông nhớ lại những ngày làm việc trên băng ở nước Áo, khi đội quay phải lái xe qua hồ đóng băng mỗi sáng và tha hồ drift những khúc cua hoàn hảo. Chính sự tương tác rất “thật” với chiếc xe đã giúp Corbould cảm được chất mạnh mẽ và duyên dáng riêng của V8.
Thách thức lớn nhất trong sự nghiệp của ông lại… không phải một chiếc xe. Trong GoldenEye, khi cảnh rượt đuổi bằng mô-tô chưa đủ hấp dẫn, Corbould đề xuất dùng xe tăng, và hậu quả là ông phải tự đi tìm, chỉnh sửa và đưa những chiếc T54 từ Anh sang Nga. Thậm chí, để qua được cửa khẩu, ông còn phải hàn thép vào nòng pháo và xin chứng nhận vô hiệu hoá từ nhà máy kiểm nghiệm nòng súng.
Ngày nay, kỷ vật Bond có giá trị sưu tầm cực lớn, từ bản vẽ tay cho đến những mảnh gadget nhỏ nhất. Corbould thừa nhận ông “lẽ ra đã rất giàu” nếu giữ lại chúng, nhưng khi đang làm phim, cái duy nhất tồn tại trong đầu luôn là tiến độ. Những hiệu ứng thủ công được tạo ra để xuất hiện trong 3 giây trên màn ảnh, nhưng giá trị cảm xúc mà chúng tạo nên có thể kéo dài cả đời người hâm mộ.
Dù phần phim Bond tiếp theo còn ba năm nữa mới ra mắt, di sản xe hơi của 007 vẫn đang “thở” mỗi ngày, không chỉ qua những khung hình cũ mà còn qua những con người đứng sau tay lái. Với Chris Corbould, James Bond không chỉ là câu chuyện của điệp viên mà còn là câu chuyện của tốc độ, đam mê cơ khí và ma lực của những cỗ máy biết kể chuyện theo cách riêng của chúng.

