Khi Jonathan Anderson ra mắt bộ sưu tập Ready-to-Wear nữ cho Dior mùa Xuân-Hè 2026, ông không đơn thuần đề cao cái mới mà mở ra một hành trình nơi di sản được “chuyển mình”, từ đó vừa được gìn giữ vừa được thách thức để tái sinh. Khởi đầu bằng một đoạn phim ngắn giới thiệu kho lưu trữ (archives) của Dior, buổi trình diễn khai màn với một chiếc đầm trắng đầy biểu tượng cho một kỷ nguyên mới; tượng trưng cho lịch sử không nằm yên trong một chiếc hộp bảo tàng mà được tháo gỡ, lật mặt, uốn nắn lại qua từng chi tiết như mũ đội cách điệu, chân váy mini bằng denim, da, kẻ caro hay chất liệu xếp li.
Anderson đã đặt sự đối lập làm trọng tâm: giữa những yếu tố to lớn như hoạ tiết Bar jacket cấu trúc, đường cong được khắc họa như những tác phẩm điêu khắc và những chi tiết nhỏ bé đời thường: nắp túi được giấu dưới lớp cánh vải, cổ áo ren vừa che vừa hé lộ gương mặt, những mái cape dập nổi tung bay như lời tuyên bố về sự tự do. Chiếc nơ (bow) xuất hiện như một sợi chỉ đỏ xuyên suốt, lúc là điểm nhấn cổ áo, khi là chi tiết ngực, khi lại ôm lấy eo hoặc điểm tựa cho tà váy.
Các đặc điểm DNA truyền thống của Dior như hoa nở trong nếp vải, đường lưới cannage trên túi minaudière, đường viền mềm mại, những gờ uốn lượn… đều hiện lên như những mảnh ký ức quý giá nay được hãng soi chiếu qua lăng kính đương đại, ánh lên vẻ duyên dáng nhưng không thiếu sự táo bạo. Sự phối hợp giữa âm thanh, chuyển động, phom dáng và vật liệu làm bộ sưu tập trở thành một sàn diễn của cảm xúc, nơi quá khứ không bị lãng quên mà đồng hành với tương lai.
Dior Spring-Summer 2026 không chỉ là một show thời trang; đó là tuyên ngôn về cách di sản có thể tiếp tục sống, chuyển động và gây cảm hứng, không chỉ qua vẻ đẹp mà qua cách thức mà hãng trêu đùa với khuôn mẫu và từ đó để trang phục kể chuyện qua từng đường kim, mũi chỉ. Anderson đã cho thấy rằng giữ gìn di sản không đồng nghĩa với ngừng sáng tạo mà là tìm cách để nó tiếp tục thăng hoa; không phải bảo tồn nguyên vẹn mà là cho nó cơ hội được được giới mộ điệu nhìn nhận và tôn vinh trở lại.