Với Giorgio Armani, nhà mốt huyền thoại vừa khép lại hành trình ở tuổi 91, căn farmhouse cổ kính bên bờ biển Versilia, Tuscany là minh chứng rõ rệt nhất cho triết lý thẩm mỹ mà ông theo đuổi suốt nhiều thập niên. Xa rời ánh đèn sân khấu và những đường cắt trên bộ suit trứ danh, nơi đây hé lộ một Armani đời thường: giản dị, lặng lẽ và tinh tế đến mức tối đa.
Ngôi nhà vốn là một trang trại xưa, nép mình giữa vườn cây, biển cả và nắng Địa Trung Hải. Armani giữ nguyên những bức tường đá, mái ngói đỏ sẫm và khung cửa gỗ bạc màu như một lời tri ân với lịch sử. Không phô trương, không biến đổi hào nhoáng, phần ngoại thất gần như bất động trước thời gian. Nhưng khi bước vào bên trong, mọi thứ mở ra một thế giới khác: thanh thoát, phóng khoáng, đậm tinh thần tối giản. Armani từng gọi đây là “ngôi nhà để sống” chứ không phải “ngôi nhà để trưng bày”.
Không gian nội thất được chỉnh sửa khéo léo: những bức tường ngăn được loại bỏ, ánh sáng và gió biển luân chuyển tự do, kết nối các khu vực thành một tổng thể liền lạc. Phòng khách, bếp, phòng ăn và góc thư giãn nối tiếp nhau trong sự nhẹ nhàng nhằm gợi cảm giác thoải mái tuyệt đối. Armani mô tả farmhouse như một “cabin bên biển” – nơi người ta có thể đi chân trần trên nền gỗ vào mùa hè và quây quần bên lò sưởi vào mùa đông. Cách ông kiến tạo ngôi nhà cũng như cách ông cắt may một bộ suit: không thừa thãi, từng đường nét đều phục vụ sự thoải mái cho người sử dụng.
Thẩm mỹ thị giác nơi đây thấm đẫm tinh thần Armani: sự tiết chế. Không có đèn chùm lộng lẫy, không tranh ảnh dày đặc, chỉ có bảng màu trung tính – trắng, be, khaki, xám – làm nền cho gỗ, đá, linen và da. Phần nội thất được chọn lọc kỹ lưỡng và sử dụng những vật phần có kích thước lớn để cân bằng với không gian: sofa rộng rãi, ghế bành da ôm trọn cơ thể, bàn gỗ mộc hiện lên với những đường vân tự nhiên. Mỗi món đồ không phải điểm nhấn độc lập mà là một mảnh ghép hòa nhịp trong bản giao hưởng thẩm mỹ tinh giản của thiên tài thiết kế thời trang.
Ánh sáng cũng được Armani điều tiết một cách tiết chế. Không lòe loẹt, không áp đảo mà chỉ là những chiếc đèn bàn nhỏ, đèn tường khiêm nhường, tạo cảm giác gần gũi và dễ chịu. Ánh sáng nơi đây không nhằm khoe khoang mà để nâng niu từng khoảnh khắc đời thường của gia chủ: một buổi đọc sách, một tách trà nóng, một bữa tối giản dị nhưng ấm cúng.
Giá trị đáng quý nhất của căn farmhouse là sự dung hòa giữa quá khứ và hiện tại. Armani không biến nơi ở thành bảo tàng, cũng không biến nó thành showroom thiết kế. Ông giữ nguyên vẻ ngoài nhuốm màu thời gian, nhưng bên trong lại mở rộng, cải tạo để phục vụ cuộc sống đương đại. Chính sự cân bằng ấy khiến ngôi nhà trở thành không gian sống bền vững – nơi quá khứ được tôn trọng, hiện tại được thoải mái, và tương lai vẫn rộng mở.
Nếu các bộ sưu tập thời trang của Armani từng định hình một chuẩn mực thanh lịch giản đơn cho thế giới thời trang thì nay căn farmhouse này cũng làm điều tương tự cho nghệ thuật sống. Armani đã khép lại hành trình đời người, nhưng farmhouse ấy vẫn đứng đó, như một chứng nhân tĩnh lặng trong sự nghiệp vĩ đại của ông. Có lẽ, đó mới chính là di sản sâu sắc nhất ông để lại: biến cái đẹp thành một cách sống, để khi ánh sáng sân khấu vụt tắt, ta vẫn tìm thấy trong đó sự chân thật, thanh thản và một niềm tin bền vững vào cái đẹp vượt thời gian.