Trong tiếng Nhật có một từ ngữ đẹp đến nao lòng: Momijigari – “săn lá đỏ”. Nhưng không phải là cuộc săn để sở hữu, mà là một cuộc tìm kiếm để thấu hiểu thêm về thiên nhiên. Khi sắc lá chuyển dần từ xanh sang vàng rồi ngả đỏ rực trong gió cuối thu (từ tháng 9 đến hết tháng 11), con người cũng lặng lẽ bước vào một nghi thức của tĩnh lặng, lắng nghe thiên nhiên và cảm xúc giao hòa thành bản giao hưởng dịu dàng của thời gian.
Người Nhật gọi đó là mùa để ngắm, của thở và của dừng lại. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ đều chậm hơn: bước chân trên con đường phủ lá, hơi ấm từ tách trà xanh trong lòng bàn tay, ánh sáng xiên nghiêng qua kẽ lá khiến thế giới như ngả vàng hơn một nhịp. Đó không đơn giản chỉ là một cách sắc lộng lẫy để ngắm nhìn mà là một trải nghiệm để sống “để đời” nhằm cảm nhận sự xa xỉ của từng phút giây đang trôi.

Xa xỉ – ở Nhật Bản – không đến từ lụa là hay pha lê, mà từ khả năng được lặng yên. Khi ta có thể đứng thật lâu bên hồ Kawaguchi nhìn núi Phú Sĩ soi bóng trong tấm gương nước đỏ; khi ta nghe tiếng lá khẽ chạm mặt đất trong khu vườn của một ngôi đền ở Kyoto; hay khi đêm xuống, ánh đèn vàng dịu rọi lên những tán phong, khiến cả khu rừng như đang hít thở ánh sáng. Mọi thứ trở nên trọn vẹn đến mức ta sợ thốt ra tiếng động và sợ làm “vỡ” mất vẻ đẹp đang lặng lẽ khoe bày trước mắt.

Những khu nghỉ dưỡng mùa lá đỏ hiểu rõ điều ấy. Họ không phô trương những bức tường cẩm thạch hay những hồ bơi vô cực mà mời gọi du khách bằng sự tĩnh tại: một khung cửa sổ nhìn ra khu rừng đang chuyển sắc, một bàn ăn nhỏ bên hiên nơi mỗi món ăn được bày cùng chiếc lá vừa rơi. Ở đó, sự xa xỉ nằm trong sự sắp đặt có chừng mực, trong nghệ thuật của sự tiết chế: thứ triết lý mà người Nhật đã gìn giữ qua hàng thế kỷ.
“Luxury experience” trong tinh thần Momijigari vì thế không nằm ở việc “đi đâu”, mà là “đi đến đâu trong chính mình”. Khi ta rời khỏi những thành phố sáng đèn để đến vùng đồi Nikko hay thung lũng Takayama, ta không chỉ tìm kiếm màu lá đỏ cháy bỏng mà còn là tìm lại cảm giác được “chạm” vào dòng thời gian. Ở đó, từng con đường rợp lá phong gợi nhớ đến một bài haiku còn đang dở và mỗi bước chân, mỗi hơi thở đều là một nốt lặng diệu kỳ trong tâm thức người yêu cái đẹp.

Và rồi, khi gió trở nên trong lành hơn, ta nhận ra mùa thu Nhật Bản hoàn toàn không phải là để sống vội. Nó dạy ta cách thưởng thức sự trôi đi. Trong ánh nắng cuối ngày, ta thấy những chiếc lá cuối cùng buông xuống không bi lụy, chỉ thanh thản, như thể cái đẹp vốn dĩ không bao giờ mất đi, nó chỉ chuyển hình thái khác để tiếp tục tồn tại trong ký ức người nhìn.
Đó là điều khiến “săn lá đỏ” trở thành một hành trình xa xỉ đúng nghĩa: không vì đắt đỏ mà vì đòi hỏi sự tinh tế của tâm hồn. Một tách matcha nhấp giữa làn hơi sương, tiếng nước róc rách từ con suối nhỏ, bóng người ẩn hiện sau hàng phong cháy đỏ,…. tất cả tạo nên khoảnh khắc mà ta không thể mua lại được mà chỉ có thể tận hưởng thật trọn vẹn và lưu giữ trong trái tim mãi mãi.

