Trong album mới nhất “Chemtrails Over the Country Club”, nữ ca sĩ gói ghém tâm sự của mình thông qua một câu chuyện được thể hiện trọn vẹn qua 11 ca khúc.
Có thể nói, Lana del Rey vẫn đang trong thời kỳ đỉnh cao sự nghiệp. Album “Norman Fucking Rockwell!” (2019) thậm chí nhận được nhận xét là “album xuất sắc nhất”, cũng như được viện hàn lâm đề cử Grammy, “Album của năm” và “Ca khúc của năm” cho bài hát chủ đề. Đến năm 2020, cô giới thiệu một tập thơ mang tên “Violet Bent Backwards over the Grass”. Bằng chất giọng tự sự đặc biệt của mình, khán giả cảm nhận được bao tâm sự chất chứa trong từng câu chữ cô thốt ra.
Đến với “Chemtrails Over the Country Club” được ra mắt hồi đầu năm ngoái, Lana Del Rey trải lòng về những ký ước tuổi thơ như những người bình thường khác, cho đến khi trưởng thành với sự nổi tiếng nhưng đầy cô đơn và lạc lõng. Del Rey thấy mình vẫn như trước đây và như tất cả chúng ta bây giờ, khao khát những ngày xưa tươi đẹp, dù có thật hay tưởng tượng. Trong ca khúc mở đầu của album, “White Dress”, cô gái bồi bàn trẻ làm tại một quán bar ở Orlando ngày xưa say mê nhạc jazz, đắm chìm vào những bài ca của White Stripes và Kings Of Leon.
Đến với “Tulsa Jesus Freak”, cô thậm chí còn mơ ước được rời Los Angeles để đến Arkansas. Ca khúc “Let Me Love You Like A Woman” nhắc nhở chúng ta rằng nàng ca sĩ đến từ một thị trấn nhỏ thật xa và sẵn sàng rời Los Angeles đến vùng đất mới. Và trong “Wild at Heart”, cuối cùng cô ấy cũng thực hiện được ước mơ của mình. Lắng nghe bài hát chủ đề “Chemtrails Over the Country Club”, khán giả nghe được lời tâm tình về người yêu cô sinh vào tháng 12, còn cô sinh vào tháng 6, có cung mặt trăng nằm trong Sư Tử, Cự Giải là cung mặt trời. Cả hai đều là những đứa trẻ thuộc về đồng quê tự do và yên bình.
Nàng Elizabeth Grant (tên thật của nữ ca sĩ) vốn cá tính và hoang dại từ khi còn là cô gái đôi mươi, vẫn kháo khát yêu đương cháy bỏng và ‘ngày ngày chỉ nghĩ đến việc rời đi’ (lời bài hát). Mỗi một ca khúc đều toát lên chủ nghĩa xê dịch mà tác giả muốn nhắn nhủ. Đến kinh đô điện ảnh Hollywood, những ánh đèn nơi phố thị đã thay thế vẻ đẹp thiên nhiên của vùng Calabasas. Đầm lầy ven biển Louisiana trong ca khúc cuối – “Dance Till We Die” xóa nhòa hình ảnh đồng ngô vàng rực của Nebraska trong “Not all those who wander are lost”.
Xuyên suốt Chemtrails Over The Country Club, Del Rey dường như đang tìm kiếm một lối thoát khỏi thế giới của người nổi tiếng (và các nhà phê bình) cũng như trốn tránh mọi thứ mà cô ấy từng theo đuổi trong các album trước đó. Vào năm 2012, cô ấy từng thốt lên rằng “Tiền bạc là bài thánh ca của thành công”, giờ đây nó là kẻ thù không đội trời chung của cô ấy. Del Rey bén duyên với California cũng như Jack Antonoff – người từng góp phần nhào nặn Norman Fucking Rockwell! Ra mắt bằng ca khúc “Video Games”, cô hiện đang sống với “Livin’ for the fame”.
Đứng trước sự phù phiếm của giới giải trí, Lana del Rey mơ được trở lại làm một người bình thường, thậm chí đánh đổi để có được tình yêu như một người phụ nữ mà không phải là một ngôi sao. Bởi cô cho rằng, thế giới giải trí đầy rẫy những người nổi tiếng mang gương mặt khác nhau nhưng có kết thúc bi thảm như nhau. Điều này được nhắc đến trong bài “Dark is just a Game”. Hơn hết, cô còn mong bản thân sẽ không giống như giọng ca đồng quê huyền thoại Tammy Wynette qua bài hát “Breaking up slowly”.
Trong toàn bộ sự nghiệp của mình, Del Rey đã đi trên con đường mỏng manh của sự ngưỡng mộ và vùi dập. Cho đến nay, người hâm mộ vẫn không thể từ bỏ cô ấy và do đó cô cũng không thể từ bỏ danh tiếng mà mình đã được trao. Nhưng có lẽ đó là cái giá phải trả cho sự nổi tiếng của mình. Chắc chắn, đỉnh cao nào cũng sẽ cô đơn, nhưng nếu có ai đã quen với việc này thì đó là Del Rey. Bởi chính nỗi buồn thương hiệu đã đưa cô ấy đi xa đến ngày hôm nay.