Đến năm 1968, sức khỏe của Bobby Jones đã giảm từ mức trầm trọng xuống mức khủng khiếp. Đôi mắt anh đỏ ngầu vì căn bệnh cột sống mà anh đã phải chịu đựng suốt 20 năm, cánh tay teo tóp như của một nữ sinh, mắt cá chân sưng to vì tràn dịch. Đây là người đàn ông từng có thể dễ dàng phát một quả bóng đi xa xấp xỉ một phần sáu dặm.
Tuy nhiên, anh vẫn không đánh mất sự hài hước cùng với những thứ mà anh đã từng ngắm nhìn khi bỏ tiền túi ra. Bị giam cầm trên chiếc xe lăn cả ngày, Bob có một nam y tá tướng tá trông như một bảo kê. “Cậu ấy xử lý tôi như một con lật đật,” Bob khen ngợi người đàn ông khi giới thiệu với chúng tôi rồi cười khúc khích. Bob cười rất nhiều dù không thành tiếng. Và anh ấy cười trong suốt những ngày cuối đời, chủ yếu khiến mọi người cảm thấy thoải mái, đặc biệt là người lạ. Bob biết rằng những người anh gặp lần đầu đều khá sốc nhưng anh vẫn nhất quyết bắt tay mọi người, đau đớn như thể bàn tay bị siết chặt. Nhưng đó là một phần của cái giá để được trở thành Bobby Jones, người duy nhất trên đời này.
Phụ trách giải Masters trong suốt 20 năm, tôi đã trở thành bạn đồng hành của anh ấy trong suốt thời gian đó hai ta cùng chung một sự lựa chọn. Những năm đó đã trở thành niềm vui nhất trong số 44 năm tôi viết về golf. Tôi chưa bao giờ viết về khoảng thời gian đó và cũng không biết tại sao. Nhìn lại, khoảng thời gian đó Bob đã chạm đến đỉnh cao trong cuộc đời, như Grand Slam.
Bob hút hơn hai bao thuốc mỗi ngày và chúng được xếp trên bàn thành hàng ngay ngắn, mỗi điếu được gắn vào giá kẹp để anh ấy không vô tình bị bỏng. Một chiếc bật lửa trang nhã, bọc da đã sẵn sàng. Tất cả những gì Bob cần làm là ấn nhẹ xuống nhưng nó đã trở thành một nỗ lực có phần khó khăn. Vì vậy, với sự thờ ơ hết mức giả vờ, tôi sẽ tự mình rút ra một điếu thuốc, do đó lấy cớ để châm thuốc cho anh ấy.
Anh ấy là một người đàn ông không bao giờ trông như thể cần sự giúp đỡ, ngay cả khi đang hấp hối. Đó cũng chính là một phần tuyệt vời của Bob khi việc tàn tật chỉ gợi lên sự ngưỡng mộ hơn là thương hại. Những điếu thuốc đó lại là dấu hiệu cho nghị lực sống của anh, chứ không phải ngược lại. Một ngày nọ, anh ấy khiến tôi không nói nên lời sau khi tôi châm lửa cho anh ấy. “Tôi phải từ bỏ những thứ này. Chúng không tốt cho tôi,” anh thốt lên.
Từ lâu tôi đã biết căn bệnh của Bob và anh ấy yêu cầu tôi không viết về điều đó khi anh ấy vẫn còn sống. “Cứ để mọi người nghĩ rằng tôi bị viêm khớp.”
Trên thực tế, anh ta mắc chứng bệnh được gọi là syringomyelia — một căn bệnh cực kỳ hiếm gặp của hệ thần kinh trung ương. Phải mất tám năm để chẩn đoán. Khi nghiên cứu về nó, tôi phát hiện ra các bác sĩ giải phẫu thần kinh, những người thậm chí chưa từng gặp trường hợp nào như vậy. Có người bảo: “Tôi đoán mình đã điều trị 20 trường hợp mắc bệnh xơ cứng teo cơ một bên hay bệnh Lou Gehrig.”
Syringomyelia là một căn bệnh bẩm sinh, mặc dù nó không phải là bệnh di truyền và không có biểu hiện mãi cho đến sau này. Bob 46 tuổi bắt đầu xuất hiện các triệu chứng. Chân phải của anh bắt đầu đau, sau đó là cánh tay phải. Cuối cùng, anh ta mất khả năng sử dụng cả hai chân. Trong một khoảng thời gian, anh ta phải chống nạng, sau đó là “xe tập đi” và cuối cùng là xe lăn. Sau đó, toàn bộ cơ thể của anh bắt đầu trở nên vô nghĩa.
Bob là nhà vô địch khiêm tốn nhất từ trước đến nay. Nhưng anh ấy nhận thức rõ và tận tâm với vai trò duy nhất của mình trong lịch sử trò chơi.
Cuốn sách mang tên Bobby Jones on Golf (Doubleday & Co., 1966) khiến mọi người cùng vui và tôi biết rằng công việc này đã mang lại cho Bob một mục đích mới trong cuộc sống. Lần đầu tiên sau nhiều năm anh ấy làm điều gì đó sáng tạo và mang tính xây dựng, điều mà chỉ anh ấy mới có thể làm được, trong đó Grand Slam chỉ là một tượng đài.
…
Bên nhau cả một ngày dài với giải đấu Masters Tournament diễn ra ngay bên ngoài cửa sổ, bằng sự tin tưởng của anh ấy đối với tôi, tôi gợi mở kế hoạch của một bộ phim về cuộc đời anh ấy, tập trung vào Grand Slam. Anh ấy miễn cưỡng đồng ý và tôi biết chắc sẽ như vậy nhưng lại có chút không ngờ đến. Nếu anh ấy không thực hiện bộ phim, cuối cùng cũng sẽ có người khác cường điệu những điều mà anh ấy ghét và đó chính là thứ mà anh cố gắng tránh trong suốt cuộc đời mình.
Vì vậy, Bob đã đồng ý. Bằng cơ may nào đó, chúng tôi đã tiếp cận với các nhà sản xuất tiềm năng từ trước khi kế hoạch chưa manh nha. Một trong số họ đã từng hợp tác với chúng tôi ở Atlanta. Nhưng dự án không thể nào triển khai được nữa. Bob trở nên quá kiệt sức để gắng gượng. Anh không thể trở lại Masters và ra đi vào tháng 12 năm 1971…