Nếu như thời trang may sẵn thường mang đến tính ứng dụng cao và tiện lợi thì may đo lại đại diện cho nghệ thuật, với những nguyên tắc được giữ gìn qua nhiều thập kỷ. Có thể, một số quy tắc đã trở nên lỗi thời khi gu thẩm mỹ thay đổi, nhưng vẫn còn đó những chuẩn mực bất biến – những chi tiết không chỉ phản ánh sự tôn trọng đối với truyền thống, mà còn mở ra cách để phong cách cá nhân được tôn vinh rõ nét hơn.
Một trong những chi tiết giàu tính biểu tượng nhất chính là lỗ khuy trên ve áo khoác. Nhiều người mặc ngày nay chỉ xem đây là một chi tiết trang trí, nhưng lịch sử của nó bắt nguồn từ quân phục, khi ve áo được thiết kế để gập lên, cố định bằng chiếc nút phía bên kia nhằm chống chọi với thời tiết khắc nghiệt. Theo thời gian, chi tiết này trở thành vị trí lý tưởng để cài hoa boutonnière, thậm chí còn có thêm vòng giữ bên trong để cố định cuống hoa. Đôi khi, nó còn được dùng để móc sợi dây đồng hồ bỏ túi hay kẹp xì gà. Tinh tế, thực dụng và lịch lãm, nhưng chỉ với một nguyên tắc duy nhất: không bao giờ nên có đến hai lỗ khuy song song trên cùng một ve áo.
Tương tự, sự tinh tế cũng được thể hiện trong chiếc quần của bộ suit. Trong may đo cổ điển, đỉa quần vốn không dành cho những trang phục trang trọng. Thay vào đó, quần phải được may vừa vặn, đủ để đứng dáng, hoặc cố định bằng dây đeo. Những bộ suit đúng chuẩn thường sử dụng điều chỉnh bên hông hoặc nút cài dành cho dây đeo quần, tuyệt đối không để thắt lưng lộ ra dưới lớp gile. Chiếc thắt lưng, vốn gắn liền với tính thực dụng hàng ngày, khi xuất hiện trong trang phục trang trọng sẽ phá vỡ sự liền mạch tinh tế. Đặc biệt, kết hợp thắt lưng với cà vạt đen còn dễ khiến người đối diện liên tưởng đến đồng phục phục vụ bàn. Trong những buổi dạ tiệc với áo đuôi tôm, quy tắc còn khắt khe hơn: dây đeo quần là lựa chọn duy nhất được chấp nhận.
Ngay cả chiếc cúc áo tưởng như nhỏ bé cũng phản ánh sự chỉn chu. Thế giới may đo cao cấp dùng đơn vị “ligne”, có từ Pháp thế kỷ 18, để tính kích cỡ nút áo. Mỗi kích cỡ gắn liền với một chức năng, một tỉ lệ nhất định, và người thợ may lành nghề sẽ luôn phân biệt rõ: áo khoác ngoài hay áo gile hai hàng cúc phải đi cùng nút lớn hơn để giữ sự cân bằng. Tiếc thay, trong dòng may sẵn, chi tiết này thường bị bỏ qua, khi các nhà sản xuất sử dụng cùng một loại nút để cắt giảm chi phí, khiến bộ trang phục mất đi phần nào sự hài hòa vốn có.
Quy tắc về chất liệu cũng đáng được lưu tâm, đặc biệt với linen – loại vải sinh ra để dành cho khí hậu nóng ẩm. Linen đẹp nhất khi không bị trói buộc bởi lớp lót nặng nề. Một chiếc áo khoác linen được may thoáng, không lót, sẽ giữ trọn sự mát mẻ và phóng khoáng. Còn nếu lót kín, chất vải này gần như mất đi giá trị, vừa khiến người mặc bí bách vừa khiến việc bảo quản, ủi thẳng trở nên khó khăn. Với quần linen, việc thêm lớp lót càng trở nên vô nghĩa vì nó đi ngược lại tinh thần tự do và thoải mái vốn là linh hồn của chất liệu này.
Điểm nhấn cuối cùng nằm ở ve áo – chi tiết nhỏ nhưng định hình toàn bộ thần thái của bộ suit. May đo là nghệ thuật biến tấm vải phẳng thành một khối ba chiều sống động, và ve áo với độ cong mềm mại chính là minh chứng rõ ràng nhất. Một chiếc ve áo phẳng lì sẽ khiến bộ suit mất đi linh hồn, trong khi ve áo được là ủi và tạo phom đúng cách lại toát lên sự thanh thoát, uyển chuyển. Tùy quan điểm từng thợ may, phần vai có thể tự nhiên hay cứng cáp, phần ngực có thể ôm sát hay thả lỏng, nhưng ve áo thì luôn cần giữ được độ “roll” chuẩn mực – một chi tiết đủ để phân biệt giữa bộ suit bình thường và một tác phẩm may đo đích thực.
Những quy tắc này, dù có vẻ khắt khe, lại chính là nền móng để định hình gu thẩm mỹ nam giới. Bởi khi một quý ông biết cách tuân thủ chuẩn mực, anh ta không chỉ thể hiện sự am hiểu và tôn trọng nghệ thuật may đo, mà còn khẳng định bản sắc cá nhân trong từng chi tiết. Và đó cũng là cái đẹp của thời trang nam: sự tự do không đến từ việc phá bỏ tất cả, mà từ cách biết giữ những gì đáng giữ rồi viết nên phong cách riêng trong khuôn khổ đã được gìn giữ hàng thế kỷ.