Số phận luôn vận hành theo một cách kỳ lạ. Vào tháng 11 năm 1973, nhiếp ảnh gia trẻ người Ý Paolo Roversi rời quê hương Ravenna đến Paris. Tại đó, người bạn của anh, nhà tạo mẫu Popy Moreni, đã giới thiệu anh đến với thế giới thời trang, để rồ chúng ta có được một nhà nhiếp ảnh thời trang đại tài. Từ nay cho đến ngày 14/7/2024, một buổi triển lãm của Paolo Roversi tại Palais Galliera sẽ trưng bày những hình ảnh nổi bật được chụp trong suốt sự nghiệp kéo dài 5 thập kỷ của ông.
Vào buổi đầu sự nghiệp, ông từng tìm đến studio của một trong những người mà ông xem là thần tượng đầu tiên của mình, Guy Bourdin, với hy vọng tìm được một vị trí trợ lý. Đáng tiếc, Guy Bourdin đã từ chối tài năng trẻ này với lý do anh thuộc cung Thiên Bình (Libra). Sau đó, Roversi đã viết thư cho Helmut Newton yêu cầu được làm trợ lý riêng và được Newton chấp thuận bởi những bức ảnh mà ông chụp hoàn toàn đủ sức thuyết phục.
Và sau đó, tình cờ, trong một phòng khách sạn ở Paris năm 1983, ông gặp một nhà thiết kế người Nhật đã sáng tạo nên những chiếc áo len có lỗ thủng lớn, vải trông như bị hỏng và hoa văn dệt tự do. Cô ấy là Rei Kawakubo, chủ sở hữu thương hiệu Comme des Garçons. Roversi bộc bạch: “Sự hợp tác của tôi với Rei Kawakubo đã được hình thành từ lâu, và mỗi lần có dịp làm việc với cô ấy lại là một cuộc phiêu lưu đầy cảm hứng mới”. Đến nỗi, sự hợp tác này kéo dài hơn 4 thập kỷ và vẫn chưa có dấu hiệu chấm dứt.
Paolo Roversi có thể là nhiếp ảnh gia thời trang nổi tiếng và tiến bộ nhất thế giới. Ông không tự định vị mình như là một nhiếp ảnh gia thời trang – mặc dùng ông đã từng chụp với Yohji Yamamoto, Valentino, Cerruti, Romeo Gigli, Dior Beauty và Chanel. Ông lại có hứng thú sâu sắc hơn với việc chụp ảnh các nhân vật nổi tiếng như Kate Middleton, Tilda Swinton, John Galliano (bức chân dung Galliano được ông yêu thích đến nỗi đặt ngay trên bàn làm việc của mình), Naomi Campbell và Kate Moss, Natalia Vodianova và Monica Bellucci. Nhưng khác với những người đồng nghiệp trong ngành như Avedon, Newton, Penn, Meisel và Bourdin; Roversi luôn biến những người phụ nữ mà ông chụp trở thành những thực thể thánh thiện, thanh tao và gần như mang nét đẹp trừu tượng.
Roversi từ chối sự dung tục, thay vào đó, ông mê mẩn vẻ đẹp gợi tình, những liên kết huyền bí thiêng liêng cùng tôn giáo và các thời đại cổ xưa, thậm chí là Old Masterly. Có thể nói, bên trong nhiếp ảnh gia thiên tài này là sự kết hợp của họa sĩ người Bỉ Michael Borremans, nghệ sĩ nấu rượu người Ý Giorgio Morandi và nữ nghệ sĩ tiên phong trong mảng ánh sáng đương đại của Manchester, Louise Giovanelli.
Sylvie Lécallier, người phụ trách triển lãm hiện tại của Roversi tại Palais Galliera ở Paris, cho biết: “Việc kết hợp các giai đoạn khác nhau trong từng tác phẩm của ông ấy sẽ làm nổi bật nét đặc sắc vượt thời gian xuyên suốt hành trình sự nghiệp phi thường của người đàn ông này. Một số bức ảnh trông giống như được chụp vào thế kỷ 19, số khác lại trông rất hiện đại”.
Một điều trớ trêu đáng yêu trong câu chuyện của Roversi là việc ông trở thành một nhiếp ảnh gia thời trang trừu tượng lại đến rất tình cờ và không hề có toan tính trước, tất cả bắt đầu từ mối quan hệ thân thiết kéo dài tận 30 năm với thương hiệu Polaroid. Mối thâm giao đặc biệt này thậm chí còn được ông gọi bằng cái tên Paoloroid. Sự đổi mới mà Roversi mang đến cho thương hiệu là ông đã cố gắng thay đổi hai đặc trưng từng khiến cho các sản phẩm Polaroid trở nên hấp dẫn: tốc độ xử lý và không cần bất kỳ yêu cầu nào với người sử dụng. Vì vậy, Roversi kéo dài thời gian tham gia và thử nghiệm quy trình, với một nhịp điệu chậm rãi hơn, thiền định hơn.
“Mỗi tấm ảnh chỉ có thể in ra một lần duy nhất; vậy nên nó là thành quả của cả một chuỗi thao tác dứt khoát. Chiếc máy ảnh này là một phòng tối riêng biệt, nhưng nó không cho bạn cơ hội kiểm soát hoặc chỉnh sửa bức ảnh”. Ông tiếp tục giải thích rằng những bức ảnh xấu sẽ xuất hiện thường xuyên, nhưng cũng có rất nhiều điều bất ngờ xảy đến. “Sau mỗi lần chụp bằng Polaroid, chúng ta thường sẽ có một phút để cầu nguyệt”.
Những hình ảnh của Roversi đã đi tiên phong ở chỗ chúng kết nối một cách hùng hồn giữa lĩnh vực nhiếp ảnh thương mại và mỹ thuật. “Tôi thích sự mơ hồ và tôi đi theo ranh giới phân biệt nam tính và nữ tính, bóng tối và ánh sáng, tìm kiếm vẻ đẹp. Tôi sẽ tìm thấy nó, đánh mất nó, tiếp cận nó, và rồi rời khỏi nó. Trong mắt tôi, vẻ đẹp luôn huyền bí và tôi thích điều đó”.