Ngày Giorgio Armani ra đi, thế giới thời trang không chỉ mất đi một nhà thiết kế mà còn mất đi một trong những biểu tượng hiếm hoi của sự độc lập và kiêu hãnh trong ngành công nghiệp xa xỉ. Suốt hàng thập kỷ, Armani kiên định với con đường riêng, từ chối mọi lời đề nghị thâu tóm, tự mình xây dựng đế chế với triết lý thanh lịch, tinh giản nhưng quyền lực. Thế nên, khi bản di chúc được công bố, không ít người ngỡ ngàng: thương hiệu Giorgio Armani sẽ từng bước mở cửa, sẵn sàng đón nhận một đối tác chiến lược, thậm chí là bán phần lớn cổ phần trong những năm tới.
Thực ra, đây không phải là sự thay đổi đột ngột. Trong nhiều năm, Armani đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho ngày này thông qua việc thành lập Fondazione Giorgio Armani – một quỹ nhằm bảo tồn di sản và giá trị tinh thần của thương hiệu. Trong di chúc, ông chỉ định ba đối tác tiềm năng được ưu tiên mua lại cổ phần: LVMH, L’Oréal và EssilorLuxottica. Lựa chọn này không chỉ dựa trên tiềm lực tài chính, mà còn dựa trên sự gắn kết lịch sử: LVMH là tập đoàn xa xỉ lớn nhất thế giới, L’Oréal đã đồng hành với Armani nhiều năm trong lĩnh vực mỹ phẩm, và EssilorLuxottica là đối tác sản xuất kính mắt lâu năm. Armani dường như đã tính toán đến từng bước đi, để khi ông không còn hiện diện thì thương hiệu vẫn được tiếp tục dẫn dắt bởi những khối óc thấu hiểu và tôn trọng nó.
Tuy nhiên, câu hỏi lớn nhất không chỉ là ai sẽ mua lại, mà là liệu có ai đủ bản lĩnh để giữ nguyên linh hồn của thương hiệu. Armani không chỉ là một doanh nghiệp mà là một phong cách sống, một cái nhìn về vẻ đẹp Ý thanh lịch và điềm đạm. Khi quyền lực được chuyển giao, liệu những chiếc áo vest mang biểu tượng Giorgio Armani có còn giữ được sự tinh giản đầy uy lực hay sẽ bị hòa tan trong guồng máy của một tập đoàn khổng lồ? Liệu các dòng sản phẩm, từ haute couture đến ready-to-wear, từ nước hoa đến nội thất, có thể cùng tồn tại hài hòa mà không bị đánh đổi vì lợi nhuận?
Bản di chúc hé lộ một điều quan trọng: Armani không để lại quyền quyết định hoàn toàn cho bất kỳ tập đoàn nào. Quỹ Fondazione sẽ tiếp tục nắm giữ một phần cổ phần đáng kể, cùng quyền phủ quyết trong những quyết định quan trọng. Đây là “sợi dây an toàn” mà Armani để lại cho đứa con tinh thần của mình – một cơ chế bảo vệ chống lại sự thương mại hóa thái quá. Đồng thời, ông trao quyền kiểm soát biểu quyết cao nhất cho Leo Dell’Orco, cộng sự thân thiết gắn bó với ông suốt nhiều năm. Có lẽ, đó là cách Armani đảm bảo rằng, dù thế giới bên ngoài có thay đổi, linh hồn thương hiệu vẫn được giữ lại bởi những người thực sự thấu hiểu nó.
Trong bối cảnh ngành xa xỉ ngày càng tập trung vào quyền lực của những tập đoàn toàn cầu, quyết định của Armani mang ý nghĩa như một bước đi song hành giữa thực tế và lý tưởng. Ông không còn cố thủ với giấc mơ độc lập tuyệt đối, nhưng cũng không để thương hiệu trở thành một cái tên bị nuốt chửng. Ông chọn con đường trung dung: mở cửa có kiểm soát, chuyển giao có điều kiện, để đế chế mà mình dày công gây dựng vừa có thể tồn tại cũng vừa giữ được bản sắc riêng.