Ngày mà tòa tháp đôi sụp đổ, không ai nghĩ tới một vườn nho sẽ được hình thành ngay trên mảnh đất hoang tàn này. Ký ức về sự kiện bi thảm ngày 11 tháng 9 đã trở thành một phần của lịch sử, nhưng cũng là bước đệm cho những thay đổi bất ngờ trong cuộc sống của một người đàn ông tên là Jonathan.
Vào ngày định mệnh 11/9, khi đang trên đường thi hành nghĩa vụ của một bồi thẩm đoàn, Jonathan bị choáng ngợp bởi hình ảnh một quả cầu lửa bùng lên tại Tòa tháp Một. “Tốt nhất đừng đi tàu điện ngầm” – một người bạn sống sót qua vụ đánh bom Trung tâm Thương mại Thế giới năm 1993 đã cảnh báo anh qua điện thoại. Jonathan quyết định đi bộ. Khi dừng lại ở Canal Street, anh nghe thấy tiếng nổ lớn và nhìn thấy cột khói đặc quánh tỏa ra từ Tòa tháp Hai. Khu vực này sau đó được gọi là “Ground Zero” và không ai được phép bước vào.
Thế nhưng, đó chỉ là khởi đầu cho một chương mới trong cuộc đời Jonathan. Không lâu sau, khi những tòa tháp đã biến mất, Esther — người bạn đời của anh — xuất hiện. Cô đã mua căn hộ ở góc phố Broadway giao Maiden Lane chỉ một năm sau sự kiện 9/11 và đôi vợ chồng trẻ bắt đầu công cuộc làm vườn.
Jonathan bắt đầu với cách thức trồng trọ giản dị nhất: anh nhồi chậu hoa từ một vườn ươm ở New Jersey trên sân thượng. Nhưng đến mùa thu, tất cả đều héo tàn. Trong không gian mà cái chết từng bao phủ, điều này càng khiến cho tâm hồn nhạy cảm của anh cảm thấy khó chịu. Anh tự hỏi mình ramg92 loài cây nào sẽ tồn tại và phát triển theo năm tháng? Sự lựa chọn sau cùng là nho vang từ Finger Lakes. Những cành nho mà anh đặt hàng từ một vườn ươm tại hồ Seneca có khả năng chịu lạnh đến -30°F.
Sau hai năm chờ đợi, một buổi sáng xuân, Jonathan trèo lên thang để kiểm tra sự phát triển của cây nho Frontenac. Khi thấy những trái nho nhỏ bé xuất hiện, anh cảm thấy như vừa tìm thấy hy vọng mới. Tuy hết sức bé bỏng nhưng chúng không cần được kiềm cặp như những đứa trẻ mà chỉ cần sự chăm sóc tỉ mỉ để có thể lớn lên.
Không xa cách đó, anh đã trồng những cây nho Concord quanh bàn picnic giữa sân thượng. Chúng cũng bắt đầu ra trái và phủ bóng mát lên nơi tổ chức các bữa tiệc nhỏ trong gia đình. Qua thời gian, khi những cây nho đã lan rộng và đan xen vào nhau, Jonathan đã tạo dựng một không gian sống động mà người Hy Lạp gọi là klimataria, nơi mà cả gia đình có thể quây quần bên nhau cùng tận hưởng những phút giây tuyệt diệu.
Chưa dừng lại ở đó, trong những năm đầu tiên, Jonathan chỉ biết cách làm mứt từ nho vì và hầu như không có khái niệm sẽ làm rượu vang. Nhưng vào một ngày nọ, một người họ hàng đã mang đến cho anh một bộ dụng cụ làm rượu vang. Với quyết tâm học hỏi, Jonathan chăm sóc những trái nho, làm theo từng bước hướng dẫn. Thật đáng buồn, kết quả đầu tiên lại khiến anh thất vọng khi rượu có màu hổ phách và vị như xăng thơm. May mắn lại đến khi anh bất ngờ làm quen được với Christopher Nicolson, một chuyên gia trong mảng ủ rượu. Mùa thu ấy, họ cùng nhau phát triển dự án rượu vang “Ground Zero”. Christopher đã tận tình hướng dẫn Jonathan từ cách thu hoạch nho cho đến ủ rượu, để cho nho được lên men tự nhiên thay vì dùng men công nghiệp. Tại cơ sở ủ của Christopher, bên cạnh những thùng rượu lớn, anh đã đặt một chai nhỏ trích từ sản phẩm sân thượng của Jonathan — và chai rượu ấy đã được ủ trong ba năm.
Vườn nho của Jonathan dần mở rộng từ những cành được cắt tỉa. Từ những khoảng không nhỏ, giờ đây nơi này đã có mười cây nho đang phát triển, khẳng định niềm đam mê của một người làm vườn bé nhỏ giữa thị thành đông đúc. Thời gian qua đi, khi những dây nho ngày càng xanh tươi, Jonathan cũng bắt đầu nghiên cứu về tác động của khu vườn trên mái nhà đối với không khí và môi trường. Nếu mọi tòa nhà ở New York đều có một vườn nho hay khu vườn thì chúng ta có thể giảm 75% nhu cầu sử dụng máy điều hòa không khí, giảm ô nhiễm không khí và cải thiện các con sông bên cạnh bằng cách hạn chế nước mưa chảy tràn. Tiếng ồn có thể giảm từ 40 đến 50 decibel và động vật hoang dã có thể cảm thấy thoải mái hơn khi di chuyển trong thành phố.
Trong giai đoạn quảng bá những sản phẩm rượu do chính mình sản xuất, Jonathan đau đầu tìm kiếm một cái tên sao cho thật đặc biệt. Khi ấy, tác giả sách thiếu nhi Elisha Cooper đã thiết kế một nhãn rượu nổi bật nhằm thể hiện hình ảnh của những dây nho vươn ra từ bóng hình mờ ảo của hai tòa tháp trong quá khứ. Từ đó, cái tên Château Nul ra đời. Hai năm nữa, Jonathan hy vọng rằng những hạt giống của hy vọng sẽ nảy mầm và mang lại trái ngọt—không chỉ cho chính anh, mà còn cho cả những thế hệ sau. Cuộc sống đã trở lại, mạnh mẽ hơn, tại nơi đau thương từng được gọi là Ground Zero.